Con người luôn có xu hướng muốn cái mình chưa có, và nhiều khi cứ nghĩ đó là tất cả. Người ta muốn một công việc ổn định, nhưng khi ổn định rồi thì muốn có một công việc nhiều tiền, khi vừa nhiều tiền vừa ổn định người ta lại muốn có vị thế và ảnh hưởng... Khi thiếu ăn người ta muốn đủ cơm ăn áo mặc, rồi lại muốn ăn ngon mặc đẹp, rồi lại muốn ăn thẩm mĩ, ăn những món người khác khó tìm... Tuổi trẻ mong muốn trưởng thành và sự tự do, trưởng thành rồi tự do rồi lại nghĩ những ngày còn non trẻ vô lo vô nghĩ sao tươi đẹp đến thế, rồi khi về già người ta lại khao khát cái sức khoẻ và hoang dại của tuổi trẻ.... cứ vậy, một chuỗi liên hồi về các kỳ vọng. Rõ ràng, mọi kỳ vọng về định nghĩa hạnh phúc đều là tương đối, nhưng điều tuyệt đối là tất cả kỳ vọng đó đều có thể thay đổi và không phải là đích đến của hạnh phúc và "chờ ngày mai hạnh phúc" . Bài toán của chúng ta vậy rút cuộc đâu mới là thứ hạnh phúc bền vững mà chúng ta đang cần?
Năm ấy cô câụ 22 tuổi bước vào đời sau bốn năm đại học với đầy thành tích và hoài bão, mải mê theo đuổi sự nghiệp tới quên ăn quên ngủ, sáng thức dậy, tối về nhà, ngày này qua tháng khác một vòng lặp lại đều đặn và ổn định. Thời gian thấm thoát trôi, mới vậy đã 4-5 năm từ ngày bước ra khỏi cánh cổng trường Đại học, ngày nào tới vẫn tới, lương cũng tăng, sếp cũng ưu ái vị trí trưởng phòng, phó phòng. Vui có vui, buồn có buồn, ngoảnh lại bỗng thấy thấy mình 26, 27 tổi bên kia bờ dốc của cái gọi là thanh xuân tuổi trẻ, bắt đầy thấy cái vội và hối hả của cuộc sống khi bạn bè đã kết hôn, đứa bế con, đứa du học, đứa vào Nam ra Bắc cô cậu tự hỏi vẫn cứ vòng lặp đều đặn này giữa thành phố tấp lập hối hả này đủ ăn đủ mặc, đủ may mắn dư chút ít tiết kiệm cứ như vậy cả đời sao? Và rồi câu hỏi mình đến cuộc đời này để làm gì cũng đã xuất hiện. Mình có hạnh phúc không nhỉ? Nhưng lương tăng rồi mà, cũng lên chức như mong ước đấy chứ? Cái ước mơ tăng lương và tiến chỗ của tuổi 22 đã đạt rồi mà sao lúc này 27 tuổi lại thấy chông chênh thế? chẳng phải đây là đích đến của tuổi 22 mà mình nghĩ đó sẽ là niềm hạnh phúc sao? Cứ nghĩ là chông chênh ở tuổi 18 đôi mưoi như người ta vẫn hay viết ngôn tình nhưng giờ mới hiểu ra tuổi nào cũng có những chông chênh, hụt hẫng vốn có. Trước cứ nghĩ một công việc ổn định, mọi thứ ổn định là hạnh phúc vậy sao mình lại thấy không ổn chút nào?
Đó là trường hợp giả tưởng, trong trường hợp Cô cậy ấy đủ may mắn để được công việc cả về thu nhập lẫn tiến thân, nhưng đại đa số chúng ta không phải nằm trong số may mắn ít ỏi đó, vậy khả năng tới đích của đại đa số chúng ta có khả thi không? Câu trả lời là hầu như không, vậy nếu không thì hầu như chúng ta đều không có quyền hạnh phúc hay sao? Việc tới đích hay không, không ảnh hưởng tới việc chúng ta hạnh phúc hay không, trừ khi bạn trao cho nó cái quyền lực tối cao đó. Và vì vậy hành trình thay đổi nhận thức cũng là lúc nên bắt đầu từ đây.
Cô cậu tự hỏi tại sao mình không luôn hạnh phúc và vui vẻ từ trước đây và trong suốt thời gian qua mà cứ phải đợi một cái gì đó? đợi ra trường, đợi đi làm, đợi kiếm tiền, đợi tìm được người hoàn hảo.. có phải mình đã lãng phí khoảng thời gian đã qua không? Rõ ràng chúng ta không sai, kỳ vọng là đúng, mục tiêu là đúng, theo đuổi điều gì đó tốt đẹp cũng là đúng chỉ cần chúng ta có một tâm thế đúng đắn. Và cái tâm thế đó được định hình bởi các nguyên tắc cố định:
Đừng chờ ngày mai hạnh phúc, bởi nguyên tắc thứ nhất mọi việc trong cuộc sống đều là kết quả của niềm tin, khi bạn điều chỉnh niềm tin về hạnh phúc thì bạn sẽ hạnh phúc mà không bị phụ thuộc vào bên ngoài. Bạn nhìn trời đang tối sầm, bạn nghĩ sẽ sớm đổ cơn mưa, vậy là bạn mua áo mưa và ô nhưng cuối cùng lại chẳng có cơn mưa nào. Nhưng chính niềm tin ở đây đã thôi thúc bạn chuẩn bị cho tình huống đó. Đây là một minh chứng đơn giản và rõ ràng về công thức Kết quả = Niềm tin + Hạnh động. Khi bạn tin tằng một ngoại hình đẹp sẽ thu hút và trở nên thành công hơn, niềm tin này đủ mạnh sẽ thôi thúc bạn thể dục thể thao, tập gym chạy bộ và dù muốn hay không thì ngoại hình của bạn chắc chắn sẽ cải thiện và ưa nhìn hơn trong mắt mọi người. Nhưng nếu niềm tin không đủ lớn có thể bạn mãi vẫn là bạn với ngoại hình của ngày hôm qua. Quay trở lại công thức của hạnh phúc, rõ ràng nếu bạn có niềm tin hạnh phúc là cái này, cái khi thì chỉ khi đó bạn mới có thể hạnh phúc, và bản năng của con người muốn những cái mình chưa có sẽ cuốn bay niềm hạnh phúc đó của bạn đi nhanh chóng. Hơn lúc nào hết bây giờ là lúc chúng ta thay đổi tư duy, mỗi người có thể có những niềm tin riêng cho mình nhưng rõ ràng tin rằng hạnh phúc là mình luôn khoẻ mạnh, yêu mỗi ngày đi qua và luôn rút ra được bài học ý nghĩa, một niềm vui từ việc mình làm thì rõ ràng đây là một loại hạnh phúc rất bền vững, nhưng không phải ai cũng làm được. Do đó, trong mọi hoàn cảnh luôn nhớ rằng hạnh phúc là nơi mình đặt niềm tin.
Đừng chờ ngày mai hạnh phúc, bởi nguyên tắc thứ hai vì niềm hạnh phúc vốn dĩ không hoàn hảo và hạnh phúc của mỗi người là khác nhau. Chúng ta hiểu rõ rằng, không có gì có thể hoàn hảo tuyệt đối bởi ngay chính chiếc điện thoại và máy tính được phát minh ra làm thay đổi cuộc sống con người, giúp bạn có cơ duyên đọc được bài viết này cũng có những tác hại đối với sức khoẻ đôi mắt của con người hay thay đổi hành vi xã hội về sự lệ thuộc internet. Vậy mà sai lầm có khi cả đời chúng mới nhận ra là hoàn hào để hạnh phúc, hạnh phúc thì luôn có sẵn nhưng chúng ta đi tìm sự hoàn hảo của hạnh phúc. Thực tế, có những người đi qua cơ bạo bệnh sẽ thấy niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc sống là được sống và được ở bên cạnh người mình yêu thương. Cũng có những người ở trên đỉnh cao quyền lực và vật chất nhưng hôn nhân không trọn vẹn đang tuổi xế chiều bỗng thấy thèm và khát khao cái hạnh phúc của một gia đình mộc mạc với tiếng cười chung vui, con đàn cháu đống và khoảnh khẳng yêu thương; cũng có người có tất cả nhưng đi qua một cơn sóng gió sự nghiệp mới thấy niềm hạnh phúc đơn giản là được sống bình yên, mạnh khoẻ, tối ngủ ngon giấc.... Rõ ràng, hạnh phúc của mỗi người, tại mỗi thời điểm là khác nhau, và rõ ràng cái chúng ta đang có, mỗi chúng ta đều đang sở hữu một niềm hạnh phúc lớn lao nào đó mà người khác đang khao khát. Hơn hết, hãy đặt cho mình một tâm thế trân trọng, không ngừng mở rộng niềm hạnh phúc, hiểu rằng cái chúng ta đang đeo đuổi là hạnh phúc hoàn hảo và chắc chắn sẽ không có hồi kết, do không quên nhắc nhở bản thân mình đang có sẵn niềm hạnh phúc tận hưởng nó theo cách của riêng mình, có vậy bạn mới có thể cân bằng bước đi trên nấc thang cuộc đời.
Đừng chờ ngày mai hạnh phúc bởi nguyên tắc số ba, hạnh phúc hoàn hảo là chuỗi sự kỳ vọng vô hạn không hồi kết, càng nhiều kỳ vọng, càng theo đuổi bạn càng lãng quên hiện tại và bỏ qua hành trình hạnh phúc của chính mình. Kỳ vọng mục tiêu là động cơ đưa chúng ta tiến về phía trước, nhưng nó chỉ là công cụ để mở rộng niềm hạnh phúc chứ nó không phải đường đi để đạt được hạnh phúc. Khi bạn kỳ vọng quá nhiều, kỳ vọng ở bản thân phải thế này, kỳ vọng ở người khác làm điều mình muốn, kỳ vọng công việc và mọi việc diễn ra theo ý mình chúng ta sẽ sống trong trăn trở, lo âu và sợ hãi.. về nguy cơ bánh sẽ trượt khỏi đường ray. Dù bạn lo âu hay như thế nào thì sáng hôm sau mặt trời vẫn mọc và màn đêm lại buôn xuống, vậy hà cớ gì phải để ngày hôm qua trôi qua trong sự lo âu, trăn trở và sở hãi đó. Do đó, điều quan trọng là chúng ta cần biết điều chỉnh và kiểm soát kỳ vọng của bản thân, nó là một phần của cuộc sống nhưng không phải là tất cả, không đánh đổi bằng thời gian và niềm hạnh phúc của mình bởi nếu có đạt được thì bạn đã trả giá bằng cả một hành trình đã qua mà lẽ ra bạn nên và xứng được hạnh phúc...
Đừng chờ ngày mai hạnh phúc, bởi nguyên tắc thứ tư, tầm nhìn của bạn sẽ quyết định niềm hạnh phúc của bạn. Điều này ám chỉ đừng vì vài bông hoa héo trước mắt và quên mở rộng tầm mắt để ngắm cả một cánh đồng hoa bạt ngàn đang toả ngát hương thơm. Nếu bạn không đủ hào phóng và cởi mở để phóng tầm mắt cao và xa hơn vấn đề của mình có thể bạn sẽ mãi chẳng thế thoát ra được những trông gai nhỏ mọn của cuộc sống mà bước tiếp và tận hưởng. Trong cuộc sống những khó khăn, sóng gió là điều không thể tránh khỏi nhưng đủ dũng khí đủ cởi mở để chấp nhận nó là điều hoàn toàn phụ thuộc vào dũng khí của chúng ta. Dũng khí để hiểu hiểu rằng vấn để của hiện tại là hiện tại và chỉ là một phần của cuộc sống, dũng khí để phóng tầm mắt ra tương lai và hiểu rằng những gì đang xảy ra trước mắt không thể đánh đổi cho cả hành trình hạnh phúc của tương lai..... những vấn đề sẽ có tính thời điểm nhưng tương lai là cả một hành trình.. nó không xứng đáng để chúng ta phải đánh đổi và bế tắc trong đó. Bản chất vấn đề là một chướng ngại vật trên con đường đi tới tương lai và ngay cả khi trường hợp xấu nhất thì luôn có nhiều con đường để đi tới điểm đến, chỉ cần chúng ta đủ dũng khí và sẵn sàng mở rộng tâm thế hơn những gì mình đã từng.
Giảm bớt kỳ vọng, hiểu về hành trình hạnh phúc thay vì đích đến hạnh phúc, hiểu rằng hạnh phúc hoàn hảo là một chuỗi vô hạn, hiểu rằng tất cả chúng ta ai cũng sẽ có quyền và có khả năng hạnh phúc để tận hưởng hành trình của mình mộ cách trọn vẹn và để ngày mai nhìn lại chúng ta không giật mình pha lẫn tiếc nuối, lại "đợi ngày mai sẽ hạnh phúc"...
.........
Contact tới Syhun nếu bạn có các mong muốn làm rõ, hiểu sâu, thảo luận hoặc cố vấn về những nội dung có liên quan tại đây hoặc email infor.syhun@gmail.com
Bài viết là một góc nhìn từ quan điểm của tác giả, phán ánh 1 phần của bức tranh lớn về chủ để có liên quan, và mang tính tham khảo để người đọc nhìn nhận về những câu chuyện cuộc sống cũng như lựa chọn cho mình một góc nhìn, một hướng đi phù hợp nhất với bản thân mình.
#Syhun #Kỳ_vọng #Ngày_mai_hạnh_phúc #Chờ #Hạnh_phúc #Kĩ_năng_sống